Saturday, March 30, 2013
vì người ta cần ánh mặt trời
Thơ Nguyễn Đắc Kiên
vì người ta cần ánh mặt trời
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
bốn ngàn năm, giờ lại ngót trăm năm.
hết phong kiến độc tài, đến lũ bạch tuộc thực dân,
hết quân, hết vương, đến lũ tượng thần chủ nghĩa.
bao thế hệ siết rên trong gọng kềm nô lệ.
chuyên chế dã man đục rỗng chí con người.
cha tôi, ông tôi, bao thế hệ ngủ vùi.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế.
không ánh mặt trời, bóng tối chí tôn,
lũ quỷ ám thừa cơ toàn trị,
khủng bố dã man, reo rắc những kinh hoàng,
biến lẽ sống thành châm ngôn “mày phải sợ”.
mày phải sợ mày ơi mày phải sợ,
sợ nữa đi có sợ mãi được không,
cốt tủy mục rỗng rồi trí óc cũng tối đen,
mày lại đẻ ra lũ cháu con “biết sợ”.
bao thế hệ đã ngậm ngùi mắc nợ,
lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
vì người ta cần ánh mặt trời,
tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!
hà nội, 25.2.2012
tường Béc-lin – tường Hà Nội
tường đổ rồi,
Béc-lin còn đó.
đừng nói với tôi,
về hiểu nhầm tai hại.
Béc-lin đã nhầm về chính Béc-lin?
đừng nói với tôi,
về hiểu nhầm tai hại.
hãy nói thật đi,
chúng ta sai.
chúng ta sai.
như lẽ tự nhiên,
như lịch sử ngàn đời có lỗi.
có sao đâu,
đơn giản,
chúng ta sai.
quá khứ chấm hết vào hôm nay,
và ai cũng biết mai chưa là tận thế.
vậy nhận đi,
chúng ta sai.
chúng ta sai.
chúng ta làm lại.
cha ông mình chẳng đã làm lại mãi đấy thôi.
nhân loại ngàn đời cũng sai rồi làm lại.
sao phải nặng nề,
bám víu.
chúng ta sai.
độc đảng là sai,
đa nguyên là tiến bộ,
dân chủ tự do là quyền cơ bản Con người.
phản bội lẽ này,
chúng ta sai.
nhận đi!
đừng nói với tôi,
về Dân chủ Tự do.
khi nói thật,
vẫn phải ngoái đầu nhìn lại.
đất nước mình không có Tự do.
nếu có một bức tường Hà Nội,
như Béc-lin,
ta sẽ xô đổ,
Hà Nội sẽ vẫn còn.
như Béc-lin,
bức tường đã đổ.
họ cũng như mình,
họ cũng đã từng sai.
hà nội, 29.5.2012
những người có quyền
đất nước mình,
còn có những thương binh,
không cụt chân, cụt tay,
mà tàn phế ở trái tim, khối óc.
đau lòng lắm,
con biết không,
chiến trận,
không giết nổi đồng đội ta,
họ chết giữa thời bình.
khi người ta đánh mất lương tâm mình,
mất lý trí,
trái tim,
thì tức là đã chết.
ôi bàn tay,
từng nắm bao xương thịt,
mắt lệ nhòa,
qua bao buổi tiễn đưa,
mà sao ta chưa ghê rợn bao giờ,
như hôm nay đây,
chôn xác đồng đội ta đang sống.
ai đã qua một cuộc chiến tranh,
bước khập khiễng,
trên sợi dây sinh tử,
sẽ hiểu được thiêng liêng sự sống,
nghĩa tồn sinh hơn mọi thứ trên đời.
họ sẽ không đòi hỏi đâu,
hạnh phúc được làm người,
đến phút này,
như ta là đã ra mắc nợ,
với đồng đội vô danh ngã xuống,
cả đời này không trả hết nói chi đòi.
nhớ lấy nghe con,
trả không hết nói chi đòi.
ta sinh ra vào buổi loạn ly,
ta không có lỗi,
cũng không có lý gì đòi quyền lợi,
ta ra chiến trường,
đó là phận sự của ta,
cũng như con giữ phận mình đang sống.
không ai có quyền chi đòi hỏi.
những người có quyền,
họ nằm xuống rồi con.
hà nội, 24.5.2012
Trích từ: Những số không vòng trắng – thơ n.đ.k
Labels:
Thơ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment