
Ông Mandela đón nhận tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong một buổi 
lễ đặc biệt được tổ chức ở trường Đại học danh tiếng Harvard (Mỹ) nhằm 
vinh danh ông vào ngày 18.9.1998. Ông Mandela là một trong 3 người được 
nhận vinh dự này 
08/12/2013 09:00
      
    
“Lúc bước qua cánh cổng để đến với tự do, tôi hiểu rằng nếu không để nỗi đắng cay và thù hận lại phía sau thì tôi vẫn sẽ còn tiếp tục bị giam hãm”, Mandela.
|  Hình ảnh Nelson Mandela trong Bảo tàng Hertor Pieterson ở Soweto - Ảnh: Đỗ Hùng | 
Giữa chốn nghèo khó có một con người vĩ đại 
Một ngày tháng 6 của 4 năm về trước, bác tài xế William Nkoto dẫn tôi
 đi dọc phố Vilakazi ở khu Soweto. “Giữa chốn nghèo khó này có một con 
người vĩ đại”, người đàn ông Xhosa nói. Chúng tôi dừng chân trước số nhà
 8115. Ngôi nhà gạch cùng khu vườn nhỏ bé đón rất đông du khách thập 
phương, chỉ bởi, đây từng là nơi một tâm hồn lớn cư ngụ: Nelson Mandela,
 hay như cách mà người Nam Phi thường trìu mến, Madiba.
“Dưới chế độ Apartheid, tôi là một người lau dọn ở nhà hàng của dân 
da trắng. Cuộc sống cùng cực. Và rồi Madiba ra tù, đổi thay đã ùa đến”, 
William tâm sự, khi dẫn tôi đi qua khoảnh sân bên hông nhà, nơi có những
 em bé thơ đang nghe cô giáo kể về Madiba. “Bây giờ tôi vẫn là một gã 
lái xe nghèo. Nhưng tôi là người tự do. Tôi làm chủ bản thân mình. 
Madiba mang lại cho tôi không phải là sự đổi đời về mặt tiền bạc. Ông ấy
 mang đến cho tôi phẩm giá của con người. Ông ấy ươm vào hồn chúng tôi 
sự thứ tha sau những đắng cay, thù hận”. William kể câu chuyện về bản 
thân, cũng là của cả đất nước Nam Phi trong hành trình từ đêm trường 
Apartheid tới những ngày tự do tươi sáng. 
Ngôi nhà này, ở số 8115 Vilakazi, là nơi Nelson Mandela từng sống 
trong những năm tháng đấu tranh chống phân biệt chủng tộc cho tới năm 
1962. Giờ đây, vẫn nhỏ bé như ngày xưa cũ, nhưng ngôi nhà dường như trở 
nên vĩ đại, mênh mông bởi tầm vóc của cựu chủ nhân. 
“Nếu cần, tôi có thể chết vì lý tưởng” 
Trong phiên tòa năm 1964 của chế độ Apartheid xét xử Nelson Mandela 
và các đồng chí về tội “lên kế hoạch phá hoại nhà nước”, ông đã giải 
thích đường lối của mình: “Tôi không phủ nhận rằng tôi đã lên kế hoạch 
phá hoại. Tôi làm điều đó không phải vì sự khinh suất hay vì sở thích 
bạo lực. Tôi đã lên kế hoạch này theo sau những đánh giá nghiêm túc và 
bình tĩnh về tình hình chính trị nảy sinh sau nhiều năm nhân dân chúng 
tôi bị người da trắng bóc lột, áp bức dưới chế độ chuyên quyền”. Cũng 
trong phiên tòa ấy, ông đã chọn cách đứng lên hùng biện, thay vì bào 
chữa: “Trong suốt đời mình, tôi luôn tận sức cho cuộc đấu tranh của nhân
 dân châu Phi. Tôi đấu tranh chống lại sự thống trị của người da trắng; 
tôi đấu tranh chống lại sự thống trị của người da đen. Tôi nuôi dưỡng lý
 tưởng về một xã hội tự do và dân chủ, trong đó tất cả mọi người sống 
với nhau hài hòa và bình đẳng về cơ hội. Đây là một lý tưởng mà tôi muốn
 sống để đạt được. Nhưng nếu cần, tôi có thể chết vì lý tưởng đó”. 
| 
 | ||||||||||||||||
Và rồi, chế độ Apartheid đã cầm tù Mandela suốt 27 năm, những muốn 
hủy diệt ý chí đấu tranh của ông, cũng là của tất cả những con người bị 
áp bức tại đất nước này. Trong suốt thời gian đó, hình ảnh ông bị cấm 
phổ biến, sách viết về ông cũng bị cấm, ngoại trừ sách lên án “tội ác” 
của ông. Ông bị biệt giam trong tù, trong đó có thời gian dài ở trên đảo
 Robben, cách không xa thành phố Cape Town. 
Nhưng tù đày hà khắc đã không triệt tiêu được ý chí đấu tranh của 
Mandela, trái lại, nó nung nấu trong ông một quyết tâm mãnh liệt. Và 
rồi, ngày 11.2.1990, sau những áp lực của quốc tế và trong nước, chính 
quyền Apartheid của Tổng thống da trắng Frederik de Klerk đã trả tự do 
cho ông. Hàng chục ngàn người đã đến trước cổng nhà tù Victor Verster ở 
miền tây nam Nam Phi để chào đón Mandela. Ông cùng đám đông tiến về Cape
 Town, và trước biển người ủng hộ, ông hô vang: “Chính quyền thuộc về 
chúng ta”.
Con đường của thứ tha, hòa giải 
Câu khẩu hiệu “Chính quyền thuộc về chúng ta” cùng với những năm 
tháng tù đày của Mandela khiến nhiều người mường tượng tới sẽ có trả 
thù, tới cảnh máu chảy đầu rơi, cầm súng cướp chính quyền. Viễn cảnh ấy 
càng hiện rõ hơn, khi trong buổi tối hôm đó ở Cape Town, Mandela hùng 
hồn: “Cuộc đấu tranh của chúng ta đã bước vào khoảnh khắc quyết định. 
Hành trình đến với tự do của chúng ta là không thể đảo ngược. Đây là lúc
 cần đẩy mạnh cuộc đấu tranh trên tất cả các mặt trận. Cho phép mình 
ngơi nghỉ lúc này là một sai lầm mà các thế hệ tương lai sẽ không thể 
nào tha thứ cho chúng ta”. “Cuộc đấu tranh” ở đây được nhiều người diễn 
dịch rằng sẽ là cách mạng vũ trang.
Nhưng không, vượt qua những lo sợ và e ngại của nhiều người, cũng như
 nằm ngoài mong muốn của những người quá sôi nổi cách mạng, Mandela ở 
tuổi 73 sau 27 năm ngồi tù đã dẫn dắt cuộc đấu tranh đi theo một con 
đường không ngờ tới: con đường của thứ tha, hòa giải. Không hề có trả 
thù đẫm máu, không hề có một cuộc vùng lên cướp chính quyền. Cách mạng 
đã diễn ra bằng những nỗ lực chính trị, với việc đảng Đại hội Dân tộc 
Phi chuẩn bị “giành chính quyền” theo hình thức văn minh nhất: bầu cử 
dân chủ. 
Năm 1994, chủ nghĩa Apartheid chính thức bị khai tử khi nhân dân Nam 
Phi được quyền tự quyết, ghi tên Nelson Mandela lên lá phiếu bầu. “Kẻ 
nổi loạn”, tù nhân của nhà nước, rốt cuộc đã trở thành vị tổng thống da 
đen đầu tiên của Nam Phi. Và không như những người thắng cuộc khác, ông 
đã không tìm mọi cách để duy trì quyền lực dài lâu. Ông chỉ làm tổng 
thống một nhiệm kỳ, sau đó rời chính trường để cho guồng máy dân chủ 
tiếp tục vận động đúng quy luật.
Nelson Mandela vĩ đại vì ông luôn bênh vực kẻ yếu, không bao giờ 
khuất phục trong cuộc đấu tranh vì quyền con người. Ông còn vĩ đại bởi 
đã xây dựng cho đất nước một thiết chế dân chủ lành mạnh, và ông là 
người thực hiện nghiêm túc nhất quy luật của nền dân chủ đó. Nhưng trên 
tất cả, như là nguyên nhân dẫn đến một tầm vóc Nelson Mandela, đó là ông
 đã chiến thắng được hận thù, ích kỷ, để không thực hiện những cuộc trả 
thù thường thấy ở những kẻ mới vừa chiến thắng. Sau những năm tháng lao 
tù đằng đẵng, ông vẫn vị tha, bởi như lời ông chia sẻ: “Lúc bước qua 
cánh cổng để đến với tự do, tôi hiểu rằng nếu không để nỗi đắng cay và 
lòng thù hận lại phía sau thì tôi vẫn sẽ còn bị giam hãm”.
Ông đã bỏ lại thù hận phía sau, để trở thành một người tự do thực 
thụ; đất nước và người dân Nam Phi của ông, nhờ thế, được hưởng thụ một 
nền tự do đúng nghĩa.
Ông bay vào cõi vĩnh hằng vào một ngày mùa hè, gần 20 năm sau khi nền
 dân chủ khai sinh. Vẫn còn non trẻ, nhưng với nền móng vững chắc mà 
Madiba đã khai lập, thiết chế dân chủ ấy sẽ trường tồn. 
| Tổng thống Nam Phi Jacob Zuma thông báo lễ viếng ông 
Mandela sẽ diễn ra tại sân vận động ở Soweto vào ngày 10.12. Thi hài của
 ông sau đó sẽ được quàn ở Pretoria trong 3 ngày trước khi được tiến 
hành an táng tại quê nhà ở làng Qunu thuộc tỉnh Eastern Cape vào ngày 
15.12. 
 Danh Toại | 
Đỗ Hùng
>> Ba đời Tổng thống Mỹ đến Nam Phi tưởng niệm Nelson Mandela
>> Discovery công chiếu phim tài liệu mới về Nelson Mandela
>> Vĩnh biệt huyền thoại Nelson Mandela
>> Truyền thông thế giới đồng loạt tiễn đưa ông Nelson Mandela
>> 7 bộ phim về Nelson Mandela
>> Nelson Mandela, chiến sĩ chống AIDS ở Nam Phi
>> Người tù thế kỷ Nelson Mandela - Niềm hy vọng bất diệt (Kỳ 2)
>> Nhà Trắng treo cờ rũ tưởng niệm Nelson Mandela
>> Discovery công chiếu phim tài liệu mới về Nelson Mandela
>> Vĩnh biệt huyền thoại Nelson Mandela
>> Truyền thông thế giới đồng loạt tiễn đưa ông Nelson Mandela
>> 7 bộ phim về Nelson Mandela
>> Nelson Mandela, chiến sĩ chống AIDS ở Nam Phi
>> Người tù thế kỷ Nelson Mandela - Niềm hy vọng bất diệt (Kỳ 2)
>> Nhà Trắng treo cờ rũ tưởng niệm Nelson Mandela


 
No comments:
Post a Comment