Friday, November 6, 2015

Tiếng nói nhà thơ: THƠ ĐỌC TRƯỚC MẶT TẬP CẬN BÌNH


Bùi Chí Vinh

THƠ ĐỌC TRƯỚC MẶT TẬP CẬN BÌNH

Không ai chuẩn bị về chiến tranh
Đất nước mỗi ngày quên thời sự
Anh em một nhà nhìn nhau như thú dữ
Bà mẹ Việt Nam 40 năm ăn mày

Thơ thời bình giống tiệm đồ chay
Gia vị bị thiếu đi mùi mặn
Đồng tiền bây giờ như viên đạn
Bắn vào cháy nám hết lương tri

Khi tình hữu nghị biên giới lỡ chạm ly
Biển và đất chạm nhau cái chát
Chiếc ly vỡ trăm ngàn hạt cát
Cứa trong tim tiếng sóng rì rầm

Bàn hòa đàm Trung – Việt ở độ âm
Là lúc ấy đá ngầm có lửa
Trường Sa ngứa trước vòng vây bầy sứa
Thương thịt da dân tộc vốn nghèo

Nào cùng xuống đường hỡi tuổi trẻ đang yêu
Nghị quyết duy nhất là trái tim chảy máu
Những chiếc mũ chụp đã biến thành trơ tráo
Nỗi nhục tràn lên bỗng hóa sóng thần

Không thể để cho người chết hai lần
Trước sự triều cống hai lần trong lịch sử
Bốn ngàn năm cha ông chưa do dự
Lẽ nào bây giờ con cháu bán quê hương

Lẽ nào không dám hô “SÁT THÁT”
Mỗi tấc quê hương chứa đá ngầm
Đội quân xâm lược từ phương Bắc
Chưa biết người Nam có vết xăm!

BCV

THƠ ĐỌC TRƯỚC QUỐC HỘI

Nhân dân đã nói trước mà không chịu nghe

Thi sĩ làm thơ cảnh cáo trước cũng không chịu nghe

Bây giờ thì la làng lên rằng Trung Quốc khinh khi và tráo trở

Xét ra đã quá ngỡ ngàng

Bây giờ thì tri hô Trung Quốc ngang nhiên bồi đắp đảo trên biển Việt Nam đầy hùng hổ

Âu cũng là nghiệp chướng chẳng… tiền oan !

Luật nhân quả luôn luôn rõ ràng

Làm thiện gặp thiện, làm ác gặp ác

Nhân dân ta lớn lên từ đống rác

Thi sĩ ta lớn lên từ xó chợ vỉa hè

Lớn lên từ nghèo hèn nhưng đánh kẻ thù thì “sang trọng” hết chỗ chê

Đánh trước khi báo chí nước nhà phát giác

Nhân dân ngửi ra mùi bá quyền qua Luật biển năm 1982 UNCLOS

Thi sĩ đánh hơi mùi bành trướng qua Tuyên bố ứng xử biển Đông DOC năm 2002 đã hóa trò hề

Tất cả đã ngửi, đã đánh hơi, đã báo động nhiều lần nhưng chẳng ai nghe

Đã không nghe lại còn bịt miệng Tú Xương, khóa mồm Cao Bá Quát

Hèn chi đến hôm nay mở mắt vẫn bị… mờ !

Coi như đây là tiếng chửi thề chứ không phải bài thơ

Nhân danh một thi sĩ không lãnh lương nhà nước hơn 30 năm, tôi được quyền tuyên bố

Nhân danh một đại diện xó chợ vĩa hè của nhân dân, tôi đành tiết lộ :

“Trò chính trị của đám Bắc Kinh muôn thuở cứ… trò mèo”

Đứa nào ăn cứt của mèo mà quên đi anh hùng ca lịch sử

Thì có tru di hết ba đời, bia miệng vẫn đi theo !

BCV

No comments:

Post a Comment