Lá
Chẳng gì nữa dễ gần như lá
Từ vườn cây, xóm ngõ, lối đi
Chẳng gì nữa dễ thương như lá
Giữa khô hanh nhỏ nhẹ thầm thì
Có những lúc buồn tênh như gió
Lá bay bay dào dạt quanh mình
Lá gọi gió mang câu chuyện nhỏ
Từ đâu xa như thể vô tình
Gió đâu biết, khi nào lá giận
Gió nổi cơn, xương cốt lá đau
Sau tầm tã, tự mình gượng dậy
Lá hàng hàng lớp lớp bên nhau
Gió mấy độ, mấy mùa với lá
Lá bao phen, bao trận cuồng phong
Gió cứ thổi chan chan mưa nắng
Lá dịu dàng, nhẹ mát như không !
Tháng 9/2016
Trịnh Công Lộc
Tuần Báo Văn Nghệ TP.HCM số Xuân 2017
No comments:
Post a Comment