Nghe audio Phỏng vấn bà Dương Thị Tân
        Bài đăng : Thứ tư 17 Tháng Bẩy 2013        -
        Sửa đổi lần cuối  Thứ tư 17 Tháng Bẩy 2013      

Blogger
 Điếu cày (giữa) biểu tình tại Thành phố Hồ Chí Minh năm 2007, phản đối 
Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền trên Trường Sa và Hoàng Sa. Ảnh tư liệu 
(Nguồn rsf.org)
                  
Theo tin chúng tôi vừa nhận được hôm nay 17/07/2013, blogger 
Điếu Cày, đã tuyệt thực trong trại giam số 6 ở xã Hạnh Lâm huyện Thanh 
Chương tỉnh Nghệ An, cho đến hôm nay đã là ngày thứ 25. Bà Dương Thị 
Tân, vợ ông ra thăm nhưng không được gặp, vừa về đến Thành phố Hồ Chí 
Minh thì nhận được tin dữ từ vợ một người bạn tù. Gia đình đang rất 
hoảng loạn vì như vậy tính mạng Điếu Cày đang bị đe dọa.
      
Blogger Điếu Cày tên thật là Nguyễn Văn Hải, sinh năm 1952, bị 
giam giữ từ ngày 19/04/ 2008 vì tội « trốn thuế ». Sau hai năm rưỡi tù 
giam, khi được mãn hạn vào tháng 10/2010, ông không được trả tự do mà bị
 truy tố tiếp vì tội « tuyên truyền chống Nhà nước » theo điều 88 Luật 
Hình sự. Ngày 24/09/2012, ông bị ra tòa cùng vói các blogger Tạ Phong 
Tần, Phan Thanh Hải, và lãnh bản án 12 năm tù cộng thêm 5 năm quản chế.
Là người sáng lập Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, blogger Điếu Cày đã từng 
viết nhiều bài đấu tranh chống bất công xã hội, và là một trong những 
người tích cực xuống đường rất sớm ngay từ cuối năm 2007 để biểu thị 
lòng yêu nước, phản đối các hành động xâm lấn của Trung Quốc tại Biển 
Đông.
Được biết trước đây khi bị giam ở trại B34 của Bộ Công an, blogger 
Điếu Cày đã từng tuyệt thực 28 ngày. Điều đáng chú ý là sự kiện tù nhân 
lương tâm nổi tiếng này tuyệt thực diễn ra sau vụ tiến sĩ luật Cù Huy Hà
 Vũ tuyệt thực trong trại giam số 5 của Bộ Công an ở Yên Định, Thanh Hóa
 vào tháng Sáu mới đây. Đến ngày 30/6 lại xảy ra vụ hàng trăm tù nhân ở 
phân trại 1 ở Xuân Lộc, Đồng Nai nổi loạn, bắt giám thị làm con tin để 
đòi hỏi đáp ứng những yêu cầu của họ về điều kiện giam giữ.
Những sự cố liên tiếp xảy ra cho thấy tình trạng các nhà tù ở Việt 
Nam đang có nhiều vấn đề. Đặc biệt là cách đây một năm, vào ngày 
02/05/2012 nhân ngày Tự do Báo chí Thế giới, ông Barack Obama đã từng 
nhắc nhở « đừng quên những người như blogger Điếu Cày ». Vào thời điểm 
chỉ trước chuyến công du Hoa Kỳ của Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn 
Sang có một tuần, chắc chắn Tổng thống Mỹ sẽ không quên đề cập đến vấn 
đề nhân quyền trong cuộc hội đàm sắp tới.
Trả lời RFI Việt ngữ qua điện thoại tối nay, bà Dương Thị Tân đã cho 
biết những cảm xúc của gia đình khi đột ngột biết tin ông Nguyễn Văn Hải
 đã tuyệt thực từ 25 ngày qua.
Bà Dương Thị Tân : Từ
 lúc bốn giờ chiều đến giờ khi nghe cái tin này cả tôi lẫn các con đều 
rất hoảng loạn, thực sự trong gia đình giờ này chưa ai ăn uống được gì. 
Nếu tính ra là đã bảy tiếng đồng hồ rồi mà chưa ăn nổi cái gì, vì rất là
 hoang mang, rất là lo lắng. Đâu có phải ở gần ngay đây để mình chạy đến
 chất vấn, hỏi người ta cho nó rõ chuyện đâu. Mà trong khi đó tôi vừa từ
 Nghệ An về hôm qua, hôm nay tôi mới về đến nhà.
Tôi đi thăm ông Hải ngày hôm qua. Đến nơi họ để tôi chờ từ 13 giờ
 rưỡi cho đến tận 16 giờ rưỡi, tức là bốn tiếng đồng hồ. Hơn bốn tiếng 
đồng hồ ở ngoài nắng, sau đó họ mới vào, họ chỉ trả lời rất là ngắn gọn.
 Và họ nói ào ào cho nhanh đi, là ông Hải bị kỷ luật, không được cho 
thăm gặp.
Tôi có chất vấn là anh giải thích cho tôi về luật pháp, thì anh 
cũng phải cho tôi biết là tại sao ông Hải bị kỷ luật, và bị kỷ luật từ 
lúc nào ? Vòng vo mãi mấy câu thì người ta cũng buộc phải nói là, à, ông
 ấy gây rối ở trong trại giam, cho nên bị kỷ luật. Khi tôi hỏi là bị từ 
bao giờ thì ông ta không biết trả lời làm sao cả ! Và loanh quanh một 
lúc thì nói đại là – tôi nghĩ là nói đại thôi – là một tuần rồi.
Tôi bảo luật pháp quy định rõ ràng là khi bị kỷ luật không quá 
một tuần, thì ông ta có chữa lại là mười ngày. Tôi có bằng chứng cho 
việc ông ta nói. Ông nói mỗi một đợt kỷ luật là mười ngày. Tôi bảo vậy 
thì tôi sẽ ra ngoài, tôi thuê nhà trọ ở lại ba ngày để tôi sẽ vào đây 
sau khi hết mười ngày, thì ông ta có nói với một câu là có thể lần này 
như thế này, lần sau thì cũng chưa biết để nói. Sau đó ông ta đi rất 
nhanh, để lại cho một, hai cậu phụ tá để kiểm tra những món đồ mà tôi 
gởi.
Trong buổi gặp gỡ rất là ngắn ngủi như thế, ông ta giải thích về 
chuyện này chuyện kia và đồng thời nói rất nhiều về tình người, về đạo 
lý, là chúng tôi có tình người cho nên chúng tôi sẽ để cho chị gửi những
 đồ này. Nhưng tôi đâu có biết rằng đấy chỉ là một hình thức che đậy.
Tôi hoàn toàn ngỡ ngàng, hoàn toàn choáng váng khi nghe chị Nga, 
vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa nói, em ơi, anh Hải tuyệt thực 25 ngày rồi !
 Anh Nghĩa nói với chị, vừa nói vừa khóc, và mới nói được một câu đấy là
 nó bịt miệng anh Nghĩa lôi đi, sau đó giữ chị lại lập biên bản vi phạm 
nội quy của trại giam.
Thấy thế quá bức xúc nên chị mới nói với mấy người lập biên bản 
chị, là các cậu các cô mới là những người không có kỷ luật. Các cậu các 
cô vi phạm kể cả về luật pháp cũng như về đạo lý làm người, cho nên đừng
 bao giờ bảo tôi ký vào những thứ biên bản của các cậu các cô. Chị cũng 
lớn tiếng mắng cho như thế, cho nên sau đó họ tự lập biên bản ra thôi 
chứ chị cũng chẳng ký, chị đi về.
Cho chị gặp chồng được mười lăm, hai mươi phút gì đấy, nhưng khi 
anh ấy nói cái câu « Anh Hải tuyệt thực » một cái là bịt miệng lôi đi 
luôn, thì chẳng biết là đã nói đủ những chuyện gì của gia đình hay chưa.
Theo như cảm nhận của tôi, phán đoán của tôi, tình hình ông Hải 
cực kỳ nguy kịch. Đang ở cái mức độ nguy hiểm lắm, thì ông Nghĩa mới 
liều để mà nói ra ! Biết rằng nói ra sẽ bị người ta khủng bố, người ta 
đe dọa hoặc là kỷ luật, ở trong cái chốn lao tù không ai biết, nhưng ông
 buộc phải nói ra !
RFI : Trước đây vào năm 2011 anh Hải đã từng tuyệt thực một lần rồi phải không chị ?
Đã từng tuyệt thực một lần 28 ngày. Cái ngày cao điểm, ngày sau 
cùng ấy họ buộc phải đưa ông ấy đi cấp cứu vì ông đã giống như một trạng
 thái chết lâm sàng ! Ông còn không dung nạp được bất kỳ thứ gì mà họ đổ
 cho ông ấy. Có nghĩa là khi vào bệnh viện, người ta đổ sữa, đổ nước cho
 ông ấy là hoàn toàn ông không nuốt được. Tức là cơ thể không tiếp nhận 
được bất cứ một cái gì nữa, thì họ vội vàng phải đưa vào cấp cứu tích 
cực, mất bốn ngày ông ấy mới tỉnh dậy.
Bây giờ ngày hôm nay ở cái trại Thanh Chương này đã là ngày thứ 
25. Trước đó là 28 ngày, và bây giờ là 25 ngày, mà ở cái chỗ Thanh 
Chương này, từ trại giam đó đến nơi có bệnh viện phải 70 cây số. Đường 
khó đi, chứ không phải như trong thành phố, ở đây người ta hụ còi lên 
chạy một tí khoảng mươi, mười lăm phút đến bệnh viện. Ở nơi đó có thể họ
 phải đi hai tiếng đồng hồ thì mới tới được bệnh viện.
Tôi chắc chắn một điều rằng tính mạng ông Hải đang bị đe dọa 
nghiêm trọng ! Các cháu từ chiều đến giờ mỗi đứa một xó không nói năng 
gì, tội nghiệp lắm.
RFI : Nhưng có lẽ Nhà nước cũng không dại gì để xảy ra chuyện xấu nhất cho anh Hải ?
Trời ơi, họ đã từng tuyên bố mà, họ sẽ đánh cho bác sĩ nhìn không
 ra, luật sư tìm không thấy ! Họ tuyên bố rõ ràng ở trong cái đồn công 
an như thế, mà rõ ràng họ biết ông Hải được biết đến như thế mà còn làm 
như vậy.
Con người ta ở cái đất nước này, và ở trong tay của họ nữa ! Đang
 là một cái gai trong mắt họ nữa thì nói thật với cô, đã từng nhiều 
người chết rồi cô thấy không. Rất, rất là nhiều người rồi. Chết thảm 
luôn mà nó đổ vạ cho người ta thế nọ thế kia, tự tử rồi là…Nói chung là «
 tự chết », chứ không phải nó làm chết !
Thế thì cô nghĩ thử xem là gia đình có lo hay không. Con người 
khỏe mạnh như thế, bảy tám chục ký lô, vào trong đồn công an một lúc ra 
thành cái xác không hồn, thì thử hỏi rằng ai mà không lo. Hang hùm miệng
 sói mà ! Chúng nó giết người có bảo kê. Cho nên nói thật với cô, các 
cháu nó lo không phải là không đúng, mà chính bản thân tôi cũng rất là 
lo.
RFI : Xin rất cảm ơn bà Dương Thị Tân, cầu mong bình an cho ông Nguyễn Văn Hải và gia đình.

 
     
No comments:
Post a Comment