Sunday, March 1, 2015

Bầu ơi - Thơ Đồng Thị Chúc



Bầu ơi


Đồng Thị Chúc
Viết tặng những người có tấm lòng thơm thảo


Mang tình thương rải muôn nơi
Liệu tình thương đến những người mình thương ?
Thôi đừng nghĩ vẩn nghĩ vương
Nắng chiều đã nhạt con đường còn xa .


Về đi về lại riêng ta
Mà chăm chút mà xót xa phận mình
Hãy coi tình đã vẹn tình
Thương sao hết kiếp phù sinh trên đời
Về thôi trở gót về thôi
Gập ghềnh đã trải dốc đồi đã leo
Đò qua sông đã gác chèo
Bóng đêm đang xuống ánh chiều tắt ngang ,
Hãy nhìn sang hãy nhìn sang
Không gian quạnh vắng song hàng những ai…?

Biết lời khuyên chẳng lọt tai
Thôi “Bầu”chân cứng(*) dặm dài mà đi !

01-2013 ĐTC
(*) Chân cứng đá mềm ( Thành ngữ )


LỤC BÁT


Lục bát là Lục Bát ơi
Biết bao người đã kêu Giời vì em.
Câu Lục mải chạy trốn tìm
Để cho câu Bát nổi chìm mà theo
Dắt nhau lội suối băng đèo
Hái về tứ đẹp đem gieo cho đời
Có khi khóc có khi cười
Có khi giận bởi những điều trái ngang

À ơi hát khúc tình tang
Thả hương vào kiếp nhân gian đọa đày
Có khi bay tít từng mây
Vượt qua biên giới vẫn say đắm tình
Song hành cùng nhịp con tim
Bồng bềnh đôi lứa tự tìm đến nhau
Khi đau là tận cùng đau
Khi yêu dải yếm bắc cầu sang sông

Giữa trời đất rộng mênh mông
Cặp đôi Lục Bát tang bồng mà đi.

11/11/2012
Đồng Thị Chúc



Cũ càng đai áo quần chùng
Vua ra cày ruộng đau chung đói nghèo
(Ảnh lấy từ nguồn Internet)



CŨ CÀNG


Cũ càng như mẹ tôi xưa
Áo nâu khăn vấn nắng mưa đội đầu .
Cũ càng chị gái làm dâu
Mặt chồng ít gặp dãi dầu tháng năm .
Cũ càng thân những con tằm
Chỉ ăn lá lại biết nằm nhả tơ .
Cũ càng thuở học i tờ
Đói cơm rách áo biết mơ thành người .
Cũ càng câu hát buông lơi
Đưa anh đưa chị một đời bên nhau .
Cũ càng chữ Hiếu làm đầu
Công cha nghĩa mẹ dám đâu xem thường .
Cũ càng trên kính dưới nhường
Anh em đùm bọc mà thương nhau cùng .
Cũ càng đai áo quần chùng
Vua ra cày ruộng đau chung đói nghèo
Giúp dân qua cảnh gieo neo
Sáng trong Tâm Đức – gương treo muôn đời .

Cũ càng ngoảnh mặt có người
Cũ càng tôi nhặt mang phơi cho mình .

11-2013 

Đồng Thị Chúc

Dịu Dàng


Dịu Dàng à, Dịu Dàng ơi!
Dịu Dàng chậm bước để tôi theo cùng
Dịu Dàng lên Bắc sang Đông
Tôi theo mỏi gối mà không muốn dừng
Vượt qua muôn núi ngàn trùng
Thăm Cây Tùng đổ đã từng tỏa xanh
Dịu Dàng ghé những mái gianh
Để thương những kiếp mong manh cõi người
Nhanh chân thế Dịu Dàng ơi
Bởi chưng tiếng trẻ khóc nơi khốn cùng
Sao đang nhanh bước lại dừng
Dịu Dàng đứng khóc với rừng thế ư ?
Phải chăng thương chửa đến thì ?
Phải chăng tay trắng lấy gì để thương ?
Dẫu là qua mấy nẻo đường
Chắc đâu biết được tỏ tường nguyên do…

Giữa chiều đang đổ nắng to
Ánh chiều nào đã thương cho Dịu Dàng .

29-4-2013

Đồng Thị Chúc

Sưu tầm

No comments:

Post a Comment