MẸ TÔI
Mẹ tôi dòng dõi nhà quêTrầu cau từ thuở chưa về làm dâu
áo sồi nâu, mấn bùn nâu
Trắng trong dải yếm bắc cầu nên duyên
Cha tôi chẳng đỗ Trạng nguyên
Ông đồ hay chữ thường quên việc nhà
Mẹ tôi chẳng tiếng kêu ca
Hai tay đồng áng lợn gà nồi niêu
Chồng con duyên phận phải chiều
Ca dao ru lúa câu Kiều ru con
Gái trai bảy đứa vuông tròn
Chiến tranh mình mẹ ngóng con thờ chồng.
Bây giờ phố chật người đông
Đứa Nam đứa Bắc nâu sồng mẹ thăm
Tuổi già đi lại khó khăn
Thương con nhớ cháu đêm nằm chẳng yên.
Mẹ tôi tóc bạc răng đen
Nhớ thương xanh thắm một miền nhà quê.
(Nguyễn Trọng Tạo)
HOÁ ĐÁ
Tôi thường mơ mỗi sớm mai
Không nghe ra tiếng thở dài của em,
tiếng than con gió rất hiền,
tiếng kêu khản giọng nỗi niềm thú chim
Cùng con dế nhỏ nằm im
Trong tai ương, cỏ nửa đêm cựa mình
Thấy trời đất bỗng vô minh
Ôi sông nước đã điêu linh mất rồi
Gởi quê hương chút ngậm ngùi
Tôi lên chóp núi ngủ vùi trăm năm.
Văn Công Mỹ
No comments:
Post a Comment